Trường ĐH Kinh tế và Quản trị Kinh Doanh - ĐH Thái Nguyên

Tổng quan tài liệu nghiên cứu về du lịch nông thôn và du lịch văn hóa trà

 20/12/2020  4818

TS. Nguyễn Quang Hợp

Viện trưởng Viện Nghiên cứu Kinh tế & PTNNL, Trường ĐH Kinh tế & QTKD

1          Các nghiên cứu về du lịch nông thôn

1.1       Khái niệm du lịch nông thôn

Trong công trình Rural Tourism: A Conceptual Approach”, hai tác giả Gökhan Ayazlar và Reyhan Ayazlar (2015) [1] tập hợp các định nghĩa của thế giới về du lịch nông thôn như sau:

             - Bramwell và Lane (1994): Du lịch nông thôn là du lịch giáo dục, nghệ thuật và di sản diễn ra ở nông thôn, nó không chỉ là du lịch dựa vào nông nghiệp mà còn dựa vào các hoạt động đa diện khác.

            - Pedford (1996): Du lịch nông thôn bao gồm phong tục và văn hóa dân gian nông thôn, người dân địa phương, truyền thống, giá trị, tín ngưỡng và di sản chung.

            - McKercher và Robbins (1998): Du lịch nông thôn hoạt động ở quy mô nhỏ và khu vực nằm ngoài dòng chính của du lịch.

            - Reichel và cộng sự (2000): Du lịch nông thôn là du lịch dựa trên các đặc điểm của tính hợp lý và bền vững với các doanh nghiệp quy mô nhỏ ở nông thôn.

            - MacDonald và Jolliffe (2003): Du lịch nông thôn đề cập đến một cộng đồng nông thôn khác biệt với truyền thống, di sản, nghệ thuật, lối sống, địa điểm và giá trị riêng được bảo tồn giữa các thế hệ.

            - Sharpley và Roberts (2004): Du lịch nông thôn có thể vừa là sự bổ sung cho du lịch đại chúng ở hầu hết các quốc gia có khí hậu ấm áp và cũng là một sáng kiến ​​tiên phong ở một nơi có du lịch thấp.

            - Negrusa và cộng sự (2007): Du lịch nông thôn là một hình thức du lịch được cung cấp bởi người dân địa phương ở khu vực nông thôn, với một chỗ ở quy mô nhỏ, các hoạt động nông thôn và phong tục của cuộc sống nông thôn.

            - Daugstad (2007): Du lịch nông thôn là một đấu trường nơi khách du lịch và nông dân đến với nhau. Điều này cung cấp một số thay đổi về vật chất và/hoặc thẩm mỹ trong khu vực.

            - Aref và Gill (2009): Du lịch nông thôn là du lịch định hướng trải nghiệm, khu vực nông thôn là nơi có dân cư thưa thớt và có sự bảo tồn văn hóa, di sản và các truyền thống.

            - Kulcsar (2009): Du lịch nông thôn là du lịch diễn ra ở nông thôn.

            - Aref và Gill (2009): Du lịch nông thôn là một sản phẩm du lịch mang đến cho du khách một liên hệ cá nhân, cảm nhận hương vị của môi trường vật chất và môi trường con người ở nông thôn càng nhiều càng tốt, cho phép họ tham gia vào các hoạt động, truyền thống và lối sống của người dân địa phương.

            - Irshad (2010): Du lịch nông thôn là hoạt động du lịch quy mô nhỏ, diễn ra ở khu vực nông thôn, chứa đựng các xã hội và các tập quán truyền thống.

            - Lo và cộng sự (2012): Du lịch nông thôn cung cấp các sản phẩm có đặc tính khác biệt cho ngành du lịch.

Trong công trình “Rural Tourism: An Overview” tác giả Humaira Irshad (2010) định nghĩa du lịch nông thôn là trải nghiệm nông thôn bao gồm một loạt các điểm tham quan và hoạt động diễn ra trong các khu vực nông nghiệp hoặc phi đô thị; các đặc điểm thiết yếu của nó bao gồm không gian rộng mở, mức độ phát triển du lịch thấp và cơ hội cho du khách trực tiếp trải nghiệm môi trường nông nghiệp và/hoặc tự nhiên.

Do đó, du lịch nông thôn phải có các đặc điểm (Humaira Irshad, 2010):

            - Diễn ra ở khu vực nông thôn.

            - Có chức năng nông thôn được xây dựng dựa trên các tính năng đặc biệt của thế giới nông thôn với các doanh nghiệp quy mô nhỏ, không gian mở, tiếp xúc với thiên nhiên và thế giới tự nhiên, di sản, xã hội truyền thống và tập quán truyền thống.

            - Có tính chất nông thôn về quy mô - cả về các tòa nhà và khu định cư - và, do đó, thường là quy mô nhỏ.

            - Có tính truyền thống, phát triển chậm và hữu cơ, và kết nối với các gia đình địa phương. Nó thường sẽ được kiểm soát phần lớn tại địa phương và được phát triển vì lợi ích lâu dài của khu vực.

Trong Cẩm nang thực tiễn phát triển du lịch nông thôn Việt Nam”, Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch (ITDR) thuộc Tổng cục Du lịch tổng hợp các khái niệm khác nhau về du lịch nông thôn trên thế giới và định nghĩa du lịch nông thôn như sau (Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch, 2019): Du lịch nông thôn là loại hình khai thác các vùng nông thôn như một nguồn tài nguyên và đáp ứng nhu cầu của cư dân đô thị trong việc tìm kiếm không gian yên tĩnh và giải trí ngoài trời hơn là chỉ liên quan đến thiên nhiên. Du lịch nông thôn bao gồm các chuyến thăm vườn quốc gia và các công viên công cộng, du lịch di sản trong khu vực nông thôn, các chuyến đi tham quan danh lam thắng cảnh và thưởng thức cảnh quan nông thôn, và du lịch nông nghiệp.   

Tác giả Diệu Nhi (2019) định nghĩa: Du lịch nông thôn là loại hình du lịch mà trong đó khách du lịch chủ yếu là những người sống ở thành phố tìm tới chốn yên tĩnh để nghỉ ngơi hoặc tìm về kí ức của tuổi thơ, thưởng thức hương vị của đồng quê với những món ẩm thực ngon lạ.

1.2       Nguyên tắc của du lịch nông thôn

Dẫn theo trang mạng Wikipedia: Rural Tourism, Hiệp hội Du lịch Sinh thái Quốc tế IES (The International Ecotourism Society) nêu ra các nguyên tắc của du lịch nông thôn như sau:

            1. Giảm thiểu tác động của sự phát triển đô thị nhanh chóng.

            2. Xây dựng nhận thức và tôn trọng môi trường và văn hóa.

            3. Cung cấp trải nghiệm tích cực cho cả khách và chủ nhà.

            4. Cung cấp lợi ích tài chính trực tiếp cho bảo tồn.

            5. Cung cấp lợi ích tài chính và trao quyền cho người dân địa phương.

            6. Nâng cao sự nhạy cảm về chính trị, môi trường và xã hội của nước chủ nhà.

1.3       Phân loại du lịch nông thôn

Việc phân loại vùng du lịch nông thôn có vai trò rất lớn trong xây dựng chiến lược phát triển du lịch nông thôn.

1.3.1    Phân loại theo vùng nông thôn

Dẫn theo Gökhan Ayazlar và Reyhan (2015) [1], Tổ chức Hợp tác Kinh tế và Phát triển (OECD) phân loại du lịch nông thôn theo 3 vùng khác biệt như sau.

            - Vùng hội nhập kinh tế: Là vùng nông thôn gần các thành phố. Vì vậy, khu vực nông thôn có thể đáp ứng nhu cầu thăm viếng hàng ngày của khu vực thành thị. Nền kinh tế của vùng nông thôn được hưởng lợi từ các chuyến thăm. Những áp lực trong việc sử dụng và bảo tồn cảnh quan là đáng kể và quan trọng.

            - Vùng trung gian: Là vùng nông thôn tương đối xa khu vực thành thị. Những khu vực này thích hợp cho lưu trú qua đêm. Vùng này cũng thường là khu vực được bảo vệ, giàu di sản và văn hóa, và có những điểm thu hút thị trường đặc biệt. Vùng nông thôn này có hệ thống giao thông vận tải phong phú: đường bộ, đường sắt và đường hàng không.

            - Vùng sâu vùng xa: Là vùng nông thôn hẻo lánh cách xa khu vực thành thị, chất lượng các tiện nghi cuộc sống  thấp. Vùng này cung cấp một nơi hoang dã cho du khách muốn thoát khỏi căng thẳng hàng ngày.

1.3.2    Phân loại theo loại hình du lịch

Theo Henry (2015) thì có các loại hình du lịch nông thôn sau đây:

            - Du lịch nông nghiệp: Là du lịch với mục đích chuyến thăm có trọng tâm là nông nghiệp, cụ thể là với cây trồng, vật nuôi. Du lịch tại các trang trại cho phép nông dân đa dạng hóa các hoạt động của họ trong khi nâng cao giá trị của sản phẩm và tài sản của họ.

            - Du lịch nông trại: Là du lịch mà chỗ ở cho khách du lịch nông thôn được cung cấp tại các trang trại. Hoạt động cốt lõi là ở khu vực nông thôn rộng lớn hơn (đi bộ, chèo thuyền) nhưng đại đa số du khách được ở trong các trang trại, hoặc trang trại làm việc hoặc trang trại được chuyển đổi thành cơ sở lưu trú.

            - Du lịch di sản và văn hóa: Là du lịch tham quan các di sản và văn hóa ở khu vực nông thôn. Di sản và văn hóa có nhiều dạng khác nhau, hầu hết là mỗi dạng đều có tính độc đáo riêng trong từng địa phương. Di sản và du lịch văn hóa bao gồm đền chùa, công trình nông thôn nhưng có thể được mở rộng đến các đặc điểm địa phương đáng quan tâm bao gồm tàn dư chiến tranh, di tích của những người nổi tiếng trong văn học, nghệ thuật hoặc khoa học, di tích lịch sử, di tích khảo cổ, công viên truyền thống, v.v.

            - Du lịch sinh thái: Là loại hình du lịch mà khách du lịch đến thăm các vùng nông thôn với mục đích xem và tìm hiểu về hệ động thực vật địa phương. Sản phẩm của loại hình du lịch này rất mong manh về các mặt sinh thái, xã hội và văn hóa. Sự phát triển của du lịch sinh thái đòi hỏi cách tiếp cận rất cụ thể có thể giúp nó duy trì bền vững trong dài hạn. Ở nhiều vùng nông thôn, du lịch được chấp nhận như một phần tự nhiên của kết cấu kinh tế xã hội gắn liền với nông nghiệp.

1.4       Tác động của du lịch nông thôn

            Theo Gökhan Ayazlar và Reyhan (2015) thì một số tác giả đã nêu tác động của du lịch nông thôn như sau sau: Okech et al. (2012) cho rằng có ba lợi ích chính của du lịch nông thôn đối với khu vực nông thôn: (1) Việc tham gia vào khu vực nông thôn mang lại nhiều cơ hội hơn cho các giao dịch và doanh nghiệp; (2) Du lịch nông thôn có thể giúp tăng trưởng kinh tế, tạo việc làm, xuất cư, dịch vụ công cộng phát triển, phát triển cơ sở hạ tầng, tiếp xúc xã hội và bảo vệ môi trường; (3) Du lịch nông thôn tạo điều kiện tiếp cận các khu vực xa xôi và phi đô thị.

            Cũng theo Gökhan Ayazlar và Reyhan Ayazlar (2015), tác giả Nulty (2004) cho rằng du lịch nông thôn tác động theo cả hai hướng tích cực và tiêu cực trên ba phương diện: kinh tế, xã hội, và môi trường. Cụ thể như sau:

            - Về kinh tế: Mặt tích cực là tạo ra cơ hội tạo việc làm cho người dân địa phương, cơ hội duy trì các hoạt động kinh doanh hiện tại, đem lại nguồn thu thuế và phí cho chính quyền địa phương. Mặt tiêu cực là gây áp lực lên việc cung cấp các dịch vụ công cộng và khiến cho giá đất tăng lên.

            - Về xã hội: Mặt tích cực là hỗ trợ cho các dịch vụ địa phương; địa phương phát triển được các cơ sở hạ tầng phục vụ du khách như khách sạn, nhà hàng, bảo tàng; trao đổi văn hoá; làm hồi sinh truyền thống, phong tục và các ngành nghề thủ công. Mặt tiêu cực là gây ùn tắc và tập trung quá đông người.

            - Về môi trường: Mặt tích cực là bảo vệ được cả môi trường nhân tạo và tự nhiên. Mặt tiêu cực là có thể dẫn đến phát triển không phù hợp.

Du lịch nông thôn đem lại lợi ích cho nền kinh tế và xã hội, môi trường, người dân địa phương và khách du lịch nói chung, du lịch nông thôn được coi là cơ hội để các nước đang phát triển tái tạo nền kinh tế của họ (Cawley, 2009). Du lịch nông thôn đóng góp giá trị cho các nền kinh tế và xã hội nông thôn, như duy trì việc làm, tạo việc làm, cơ hội kinh doanh mới, cơ hội cho thanh niên, duy trì dịch vụ, đa dạng hóa cộng đồng, niềm tự hào cộng đồng, bảo tồn văn hóa và di sản nông thôn, làm tăng các hoạt động nghệ thuật nghệ thuật và bán hàng thủ công, bảo tồn cảnh quan và cải thiện môi trường (Irshad, 2010). Du lịch nông thôn là một nguồn lực việc làm tốt cho người dân địa phương trong các lĩnh vực này (Aref và Gill, 2009). Nghèo đói có thể giảm với du lịch nông thôn ở nông thôn (Okech và cộng sự, 2012).

Theo Sharpley & Roberts (2004), bất kỳ sự phát triển du lịch nào ở khu vực nông thôn phải được coi là một sự phát triển bền vững để bảo vệ hoặc giữ lại các đặc điểm của vùng. Do đó, du lịch nông thôn có thể được coi là đồng nghĩa với bền vững. Du lịch nông thôn giúp bảo vệ và cải thiện cả môi trường tự nhiên và xây dựng và cơ sở hạ tầng (Lo et al., 2012). Du lịch nông thôn bảo tồn môi trường. Du lịch nông thôn cũng có tiềm năng truyền bá văn hóa địa phương (Lo et al., 2012). Du lịch nông thôn cũng là một lý do tốt để người dân địa phương ở lại nông thôn hơn là di chuyển đến các thành phố (Fons et al., 2011). Du lịch nông thôn có một quá trình năng động, phát triển môi trường vật chất, xã hội và chính trị (Sharpley & Roberts, 2004). Nó cho phép khách du lịch đoàn tụ với thiên nhiên và văn hóa địa phương (Lo et al., 2012). Du lịch nông thôn mang đến trải nghiệm yên tĩnh và yên bình, với chi phí thấp và những thách thức lành mạnh cho khách du lịch, bởi vì khu vực nông thôn không đông đúc như khu vực đô thị (Fons et al., 2011). Vùng nông thôn, phong cảnh hấp dẫn, với những ngôi làng nhỏ, suối nước nóng, sông, hồ, truyền thống và văn hóa, mang đến trải nghiệm thú vị cho khách du lịch đang tìm kiếm sự thư giãn và giải trí trong một khung cảnh yên tĩnh (Kulcsar, 2009).

Theo Humaira Irshad thì du lịch nông thôn giúp duy trì việc làm, tạo việc làm mới, tạo các cơ hội kinh doanh mới, tạo các cơ hội cho giới trẻ, duy trì các dịch vụ, đa dạng hóa cộng đồng, du lịch nông thôn tăng cường và phục hồi niềm tự hào cộng đồng, bảo tồn văn hóa và di sản nông thôn, tăng bán hàng thủ công mỹ nghệ, bảo tồn cảnh quan, cải thiện môi trường, duy trì được các di sản lịch sử (Humaira Irshad, 2010).

Theo Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch (ITDR) thì du lịch nông thôn mang đến các lợi ích sau đây cho cộng đồng dân cư địa phương: đem lại hiệu quả kinh tế về thu nhập và tạo việc làm, góp phần xóa đói giảm nghèo; cải thiện chất lượng dịch vụ (cơ sở hạ tầng, y tế, giáo dục…); giúp cho hoạt động trao đổi văn hóa; giúp nâng cao nhận thức về bảo tồn môi trường… (Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch, 2019).

1.5       Quản lý và phát triển du lịch nông thôn

Theo Gökhan Ayazlar và Reyhan (2015), quản lý du lịch nông thôn tốt là rất quan trọng. Một điểm đến được quản lý tốt sẽ thành công trong việc đáp ứng nhu cầu của khách du lịch. Các bên liên quan của du lịch nông thôn có vai trò quan trọng trong sự thành công của du lịch nông thôn (Ayazlar G.,  Ayazlar R., 2015). Hợp tác và hỗ trợ giữa các bên liên quan là rất quan trọng cho sự bền vững của du lịch nông thôn. Đây sẽ là một chiến lược hiệu quả cho cảnh quan và khu vực nông thôn (Ayazlar G.,  Ayazlar R., 2015).

Theo Ezeuduji (2015), các bên liên quan tại một điểm đến địa phương có thể quản lý sự phát triển của du lịch nông thôn. Điều này sẽ cung cấp sự bền vững và doanh thu trong cộng đồng nông thôn. Ezeuduji (2015) cũng trình bày các bên liên quan, nhu cầu và vai trò của họ ở một điểm đến nông thôn trong đó, người dân địa phương là một số trong các bên liên quan quan trọng nhất trong du lịch nông thôn, phải được đưa vào chiến lược du lịch nông thôn, bởi vì du lịch nông thôn không thể thành công nếu không có sự hỗ trợ của cộng đồng (Falak et al., 2014).

Trong công trình “RuralTourism: Development, Management and Sustainability in Rural Establishments” Villanueva-Álvaro, Mondéjar-Jiménez và Sáez-Martínez (2017) thấy rằng du lịch nông thôn không thể phát triển mà không ảnh hưởng trường môi trường nên trong phát triển du lịch nông thôn cần phải chú ý quản lý môi trường.

Trong công trình “Rural Tourism: An International Perspective, Katherine Dashper (2014) đã tổng kết kinh nghiệm quản lý và phát triển du lịch nông thôn của châu Phi, châu Âu, châu Á, châu Mỹ và châu Úc và rút ra kết luận rằng mối quan hệ tế nhị giữa môi trường vật chất, văn hóa, xã hội địa phương và du lịch toàn cầu rất khó quản lý và có thể dẫn đến suy thoái môi trường, tách rời cộng đồng và phát triển không đồng đều. Cần lập kế hoạch, giám sát và quản lý cẩn thận để đảm bảo rằng môi trường và cộng đồng địa phương không bị tổn hại bởi sự phát triển du lịch, mà là được hưởng lợi từ các quy trình như vậy. Nếu du lịch nông thôn được các chính phủ, các tổ chức phi chính phủ và các tổ chức đa phương như Liên Hợp Quốc coi là một cơ chế phát triển nông thôn ở các nước đang phát triển và là một công cụ để cố gắng giảm suy giảm nông thôn ở các nước công nghiệp thì việc xem xét các khía cạnh tích cực và tiêu cực của du lịch nông thôn cho một loạt các bên liên quan là cần thiết để thông báo các cuộc tranh luận, chính sách và thực tiễn.

Theo Cẩm nang thực tiễn phát triển du lịch nông thôn Việt Nam” của Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch (ITDR) thì du lịch nông thôn có thể được thực hiện theo quy trình 6 giai đoạn: 1) Lập kế hoạch; 2) Xây dựng cơ chế, tổ chức; 3) Thiết kế các tài nguyên du lịch có ở nông thôn thành sản phẩm du lịch; 4) Thực hiện các hạng mục cần thiết để hoàn chỉnh khả năng tiếp nhận du lịch; 5) Xúc tiến quảng bá; 6) Kiểm soát và giám sát. (Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch, 2019).

Trong công trình “The Development of Rural Tourism in Vietnam - Objectives, Practical Experiences and Challenges”, các tác giả Pham Xuan Hau, Vu Anh Tuan (2017) cho rằng du lịch nông thôn đang trở nên dễ tiếp cận hơn với khách du lịch và đã đóng góp đáng kể cho sự phát triển bền vững của nền kinh tế, xã hội và môi trường ở một quốc gia và một khu vực. Việt Nam có lợi thế tuyệt đối để phát triển du lịch nông thôn. Việt Nam có lợi thế tuyệt đối để phát triển du lịch nông thôn. Tuy nhiên, để đạt được thành công lớn của du lịch nông thôn bằng với tiềm năng của nó, du lịch nông thôn cần được phát triển phù hợp với xu hướng chung của thế giới hiện đại (Pham Xuan Hau, Vu Anh Tuan, 2017).

2       Các nghiên cứu về du lịch văn hóa chè

Trong công trình A Study on Tea Culture Tourism Development in Jiangxi Province”, Xiong Wenping (2016) đã nghiên cứu sự phát triển du lịch văn hóa trà ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Nghiên cứu cho thấy tỉnh Giang Tây đã phát triển du lịch văn hóa trà rất thành công nhờ khai thác kết hợp các lợi thế về: i) vẻ đẹp tự nhiên của cảnh quan thiên nhiên có nhiều đồi núi, sông hồ; ii) văn hóa trà của các dân tộc ở các vùng trà Giang Tây rất đặc sắc với các hình thức độc đáo như thưởng trà – làm thơ, thưởng trà xem múa hát, viết sách chuyên khảo về thưởng trà…; iii) vị trí địa lý thuận lợi cho du khách dễ dàng tiếp cận; iv) tiến hành các hoạt động Marketing đúng đắn .

Trong công trình Exploration of Factors Associated with Tea Culture and Tea Tourism in United States, China, and Taiwan”, Mi Zhou (2011) nghiên cứu khám phá các yếu tố liên quan giữa văn hóa trà và du lịch trà ở Hoa Kỳ, Trung Quốc và Đài Loan và chỉ ra các yếu tố cơ bản sau đây: i) nhân khẩu học: những nhóm người có văn hóa trà khác nhau thường thích du lịch đến những vùng trà khác nhau; ii) khoảng cách địa lý: du khách thường lựa chọn những vùng văn hóa trà gần nơi họ cư trú; iii) người châu Á thường lựa chọn cách thư giãn giải tỏa căng thẳng bằng cách đi du lịch văn hóa trà; iv) tần suất uống trà của con người khiến cho họ có nhu cầu du lịch văn hóa trà; v) nhu cầu hiểu biết về văn hóa trà cũng là động cơ thúc đẩy du lịch văn hóa trà (Mi Zhou, 2011).

Trong công trình Tea Tourism as a Marketing Tool: A Strategy to Develop the Image of Sri Lanka as an Attractive Tourism Destination” Fernando, Rajapaksha và Kumari (2016) đã nỗ lực xác định tiềm năng của Sri Lanka để trở thành một điểm đến du lịch trà và kết luận rằng phần lớn khách du lịch trà là nữ, tuổi từ 18-25  hoặc 26- 35 tuổi và hơn một nửa đến từ Tây Âu. Tỷ lệ cao nhất là khách du lịch có thu nhập hàng năm từ 40.000 đến 49.999 USD và phần lớn bị ảnh hưởng bởi thông tin trực tuyến và cá nhân. Khi xem xét hồ sơ kinh nghiệm của khách du lịch, hơn một nửa số người được hỏi chưa bao giờ đến thăm các khu vực du lịch trà trên thế giới.

 

TÀI LIỆU THAM KHẢO

Ayazlar G.,  Ayazlar R., 2015. Rural Tourism: A Conceptual Approach,  https://www.researchgate.net/publication/289451753_Rural_Tourism_A_Conceptual_Approach

Humaira Irshad, 2010. Rural tourism: An Overview, https://www1.agric.gov.ab.ca/$Department/deptdocs.nsf/all/csi13476/$FILE/Rural-Tourism.pdf

 Henry, 2015. Definition of rural tourism and its types, http://jfjm100.com/landscape-planning/definition-of-rural-tourism-and-its-types.html

 Pham Xuan Hau, Vu Anh Tuan, 2017. The development of rural tourism in Vietnam - Objectives, practical experiences and challenges, https://www.vhu.edu.vn/Resources/Docs/SubDomain/qlkh/Pham%20Xuan%20Hau,%20Vu%20Anh%20Tuan%20-%20The%20development%20of%20rural%20tourism%20in%20Vietnam%20-%20Objectives,%20practical%20experiences%20and%20challenges.pdf

 Villanueva-Álvaro J., Mondéjar-Jiménez J., Sáez-Martínez F., 2017. Rural Tourism: Development, Management and Sustainability in Rural Establishments, https://www.researchgate.net/publication/316946775_Rural_Tourism_Development_Management_and_Sustainability_in_Rural_Establishments

 Viện nghiên cứu phát triển du lịch (ITDR), 2019. Cẩm nang thực tiễn phát triển du lịch nông thôn Việt Nam, http://itdr.org.vn/an_pham/cam-nang-thuc-tien-phat-trien-du-lich-nong-thon-viet-nam-3/

 Wikipedia. Rural Tourism, https://en.wikipedia.org/wiki/Rural_tourism

Diệu Nhi, 2019. Du lịch nông thôn (Rural tourism) là gì? Lợi ích của du lịch nông thôn, Vietnam.biz , https://vietnambiz.vn/du-lich-nong-thon-rural-tourism-la-gi-loi-ich-cua-du-lich-nong-thon-20191020213557113.htm

Katherine Dashper, 2014. Rural Tourism: An International Perspective, https://www.amazon.com/Rural-Tourism-International-Katherine-Dashper/dp/1443866776

Xiong Wenping, 2016. A Study on Tea Culture Tourism Development in Jiangxi Province, https://www.google.com/search?q=A+Study+on+Tea+Culture+Tourism+Development+in+Jiangxi+Province&oq=A+Study+on+Tea+Culture+Tourism+Development+in+Jiangxi+Province&aqs=chrome..69i57.635417j0j4&sourceid=chrome&ie=UTF-8

Mi Zhou, 2011. Exploration of Factors Associated with Tea Culture and Tea Tourism in United States, China, and Taiwan, https://libres.uncg.edu/ir/uncg/f/Zhou_uncg_0154M_10846.pdf

Fernando, Rajapaksha và Kumari, 2016. Tea Tourism as a Marketing Tool: A Strategy to Develop the Image of Sri Lanka as an Attractive Tourism Destination, https://www.google.com/search?q=tea+culture+tourism+pdf&oq=tea+culture+tourism+pdf&aqs=chrome..69i57j33l2.7239j0j9&sourceid=chrome&ie=UTF-8


BÀI VIẾT LIÊN QUAN